Như các bạn cũng biết mỗi người sinh
ra và lớn lên trong một gia đình khác nhau, một hoàn cảnh khác nhau. Ngay từ bé
khi tôi mới tròn 2 tuổi tôi đã không được nhận tình yêu thương từ ba và mẹ. Vì
điều kiện gia đình tôi những năm đó rất khó khăn, vì muốn có một cuộc sống tốt
hơn bố mẹ đành để tôi và chị gái tôi ở nhà cho ông bà nội ngoại trông nom. Ngày
tháng dần trôi thoáng cái đã 6 năm, 6 năm quãng thời gian quá dài , dài tới mức
tôi không nhận ra mẹ mình là ai. Mọi người hàng xóm quanh nhà thường trọc tôi rằng:
“tại tôi hư nên bố mẹ không yêu không thương tôi” sau những lời nói phũ phàng đó quả thật trong
lòng tôi cũng thấy ấm ức vô cùng.
Tôi nhớ có lần tôi hỏi bà tôi rằng: bà ơi bố mẹ
con đâu? Bà nhìn tôi mà rơi nước mắt bà nói cho tôi nghe cho tôi hiểu sự tình,
lí do tại sao bố mẹ tôi lại vậy. tôi không hề oán trách mà cảm thấy thương ba mẹ
vô cùng. Ai mà chả thương con ai mà muốn xa gia đình mình chứ. Nếu tôi buồn 1 bố
mẹ tôi buồn gấp 10 lần.
Khi tôi lên 9 tuổi lúc này kinh tế
gia đình tôi cũng vững hơn, tôi học tiểu học còn chị gái tôi bắt đầu vào cấp 3
lúc này ông bà tôi cũng đã có tuổi không thể ngày nào cũng đưa tôi đi đón tôi về.
Ngày nắng thì không sao thế còn những ngày mưa. Lúc này bố mẹ tôi quyết định về
quê để chăm sóc chúng tôi và ông bà. Từ nhỏ
tới giờ số lần tổ chức sinh nhật đối với tôi tính trên đầu ngón tay, vậy nên trong
đầu tôi luôn mặc định sinh nhật không quan trọng( tự dối bản thân) và có cũng
được không có cũng chẳng sao. Năm nay tôi 18, cái tuổi đẹp nhất của cuộc đời, một
mốc thời gian quan trọng đánh dấu sự trưởng thành và để lại kỉ niệm khó phai của
tôi tại đây tại học viện Anh ngữ CIA. Một bữa tiệc do chính những anh chị người
Việt Nam ở đây tổ chức. tôi rất vui và hạnh phúc vô cùng.
Biết được sự quan trọng của tiếng Anh
đối với xã hội, bố mẹ quyết định cho tôi đi du học. Qua tìm hiểu tôi đã tìm đến
Học Viện Anh ngữ CIA một trong những trường có chất lượng dạy và học Tiếng Anh
tốt nhất Philippines, với sự nhiệt tình giúp đỡ của chị quản lí người việt. Ngày
đầu tiên tới tôi đã được nhận rất nhiều sự quan tâm của anh chị ở đây. Sống ở một
môi trường khác nên chúng tôi luôn đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau.
Thực sự rất bất ngờ khi tôi được các
anh chị tổ chức sinh nhật, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Và đặc biệt hơn tôi
thực sự muốn nói lời cảm ơn tới các anh chị, cảm ơn trường Anh ngữ
CIA đã cho tôi biết họ đã cho tôi một mái ấm gia đình.
Sau 3 tháng học tiếng Anh tại CIA từ
không biết không nói tiếng Anh, bây giờ tôi cảm thấy rất tự tin khi nói tiếng
Anh tôi cũng làm quen được rất nhiều bạn nước ngoài. Nếu bạn muốn phát triển khả
năng tiếng anh và có nhu cầu du học tiếng Anh bạn có thể tới đây, tới
Philippines khả năng Tiếng Anh: nói, viết… của bạn sẽ phát triển rõ rệt ấy nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét