Mình là một cô gái sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ, gia
đình thì cũng không thuộc vào diện có điều kiện. Bố mẹ mình phải làm việc
rất vất vả để kiếm tiền cho ba chị mình đi học. Các bạn có biết bố mẹ mình làm
nghề gì không ? Họ chỉ là những người
nông dân suốt ngày ngày làm quần quật ở trên cánh đồng mà thôi. Ngày ngày bán mặt
cho đất, bán lưng cho trời, mặc trời mưa hay nắng họ vẫn đi làm. Thế nhưng các
bạn có biết không họ vẫn luôn thấy vui vì họ làm để lo cho các con đi học. Vì
biết được sự vất vả của bố mẹ, mình đã tự hạ quyết tâm rằng nhất định mình sẽ cố
gắng phấn đấu học tập thật tốt để sau này có thể giúp đỡ bố mẹ. Vâng ông trời
không phụ lòng người, với sự cố gắng lỗ lực, mình đã thi đậu vào cấp ba rồi sau
đó tới đại học. Thời gian cứ thế dần trôi, đến năm thứ hai của đại học vì muốn
phụ thêm cho bố mẹ, mình đã cố gắng tìm kiếm một vài công việc để làm vào thời
gian rảnh rỗi. Khi đi làm mình nhận ra rằng những người biết nói TIẾNG ANH là
có rất nhiều lợi thế. Bắt đầu từ lúc này mình đã chú trọng tới việc học TIẾNG
ANH nhiều hơn, cố gắng tìm kiếm một vài trung tâm anh ngữ tốt nhất để học. Bởi vì mình nhận thấy rằng: Xã hội bây giờ cần tới
nó. Một ví dụ rất đơn giản, nếu bạn biết sử dụng TIẾNG ANH bạn sẽ có thể giao tiếp với người
nước ngoài, tìm kiếm một công việc với mức thu nhập cao hơn và có cơ hội nhiều
hơn trong cuộc sống. Không chỉ thế TIẾNG
ANH bây giờ còn là một thứ ngôn ngữ phổ
biến trên toàn thế giới nữa, mọi người sử dụng nó để giao tiếp và trò chuyện với nhau. Chính từ những điều này càng thôi thúc
bản thân mình. Thế nhưng nghịch lý thay, mặc dù bố mẹ mình đã bỏ ra một khoản
tiền để cho mình đi học tiếng anh ở các trung tâm của Việt Nam nhưng kết quả mình
thu được là chẳng đáng là bao. Mình đi học TIẾNG ANH mà mình lại không thể nói
được nó.Có lẽ khi mình nói vậy các bạn sẽ
nghĩ mình lười chăng? Thực chất không phải là mình lười mà là mình sợ mới đúng,
mình sợ cái cảm giác bị người ta,chê người ta cười . Mình nhớ có một lần thầy cô yêu cầu
mình trả lời câu hỏi bằng tiếng anh, mình chưa kịp nói hết câu các bạn cùng lớp
cười ồ hết lên. Lúc này mình ngại vô
cùng, nếu mà có chỗ chạy chắc mình chạy mất tiêu luôn. Từ sau lần đó mình cảm
thấy rất ngại khi nói TIẾNG ANH, gần như mình đã trở thành một người câm trong
lớp học. Trên lớp không nói về nhà cũng chẳng nói được với ai luôn. Mình nghĩ
chắc mình không thể học tiếng anh được. Thế rồi cuối cùng mình quyết định GIVE
UP. Không phải là mình không muốn học TIẾNG ANH nữa mà mình nghĩ nếu mình học
như thế này thì tốn tiền của bố mẹ mình quá. Thế rồi vô tình mình gặp chị. Chị
đã gợi ý cho mình và nói cho mình biết cách mà phát triển TIẾNG ANH. Chính lúc này trong đầu mình nảy ra một ý định:
đi du học TIẾNG ANH, tìm đến một đất nước mà người ta không biết mình. Thật
điên dồ đúng không các bạn:‘’ nhà không có điều kiện lại còn đua đòi đi du học”.
Ở Việt Nam khi mà nhắc tới cụm từ ĐI DU HỌC là một
thứ quá xa xỉ đúng không các bạn? Nhưng bạn đã từng nghĩ tới lợi ích của nó đem lại chưa hay chỉ là tốn
tiền vô ích, không cần thiết? Thế nhưng
theo quan điểm của mình thì mình không nghĩ
như thế. Tất cả mọị thứ đều có một
cái giá riêng, nếu bạn muốn cuộc sống sau này của bạn sẽ khấm khá hơn thì cách
tốt nhất là đầu tư cho việc học. Sau khi gần kết thúc khóa học ở trường đại học mình
quyêt định nói mong muốn của mình tới bố mẹ. Không giống như bao gia đình khác,
sau khi nghe mình trình bày bố mẹ đã đồng ý cho mình đi. Thế nhưng nhà mình làm
nông thì đâu ra tiền mà cho đi du học bây giờ? -Mình phân vân, thế nhưng bố mẹ
nói với mình rằng: “ đời bố mẹ đã khổ rồi, bố mẹ mong muốn sau nay đời các con
sẽ khác. Dù thế nào đi nữa bố mẹ cũng sẽ vay tiền cho con đi học. Con đừng lo
chỉ cần con học thật giỏi là được để sau này con lo cho hai em nữa con”. Nghe
xong mình không cầm được nước mắt, khát vọng thay đổi cuộc đời và giúp đỡ bố mẹ
trong mình dâng cao hơn. Tối hôm đó mình thức suốt đêm để cố gắng tìm kiếm trên mạng xem nơi nào mà dạy TIẾNG ANH vừa tốt mà với CHI
PHÍ THẤP nhất có thể. Tìm đi tìm lại và kết hợp với một vài lời khuyên mình đã
quyết định tới với mảnh đất PHILIPPINES
này, nơi mà sử dụng TIẾNG ANH như là một
ngôn ngữ thứ hai của họ. Tiếp sau đó là
chọn trường. Mình muốn có bằng IELTS chính vì thế mình đã cố gắng tìm xem trường
dạy IELTS nào tốt nhất ở đây. Cuối cùng thì mình đã tìm thấy: Học Viện Anh Ngữ
CIA. Một trường Anh ngữ có uy tín nhất tại Philippines với 13 năm bề dày kinh nghiệm
và có số lượng học viên thi đỗ IELTS nhiều nhất mà chỉ trong thời gian ngắn nhất:
3 tháng IELTS từ 2.5 => 5.5,6.0. Đặc biệt với hình thức học 1:1 và kết hợp với lớp nhóm do chính giáo viên bản ngữ dạy, chính phương pháp này đã đem lại thành tích cao cho học viên. Nó khác hẳn hình thức dạy ở Việt Nam . Nhìn tới đây thôi mình không còn lý do gì nữa
mà không chọn CEBU INTERNATIONAL ACADEMY.
Nếu bạn có nhu cầu đi học thêm tiếng anh( hay đi du học) hãy chọn Philippines làm điểm tới đầu tiên nha. Và nếu bạn có nhu cầu tìm hiểu về CIA hãy xem tại đây: http://cebucia.edu.vn/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét