Tình bạn sẽ luôn
luôn còn hoài.
Để ta sẽ mãi mãi khắc ghi 1 thời thơ ấu dấu yêu.
Một điều ước tuy thật nhỏ bé, ta sẽ ước có nhau suốt đời.
Để ta sẽ mãi mãi khắc ghi 1 thời thơ ấu dấu yêu.
Một điều ước tuy thật nhỏ bé, ta sẽ ước có nhau suốt đời.
Tình bạn
sẽ mãi mãi không phai, không phai bạn ơi…”
Lời bài hát cũng thay lời muốn nói của mình tới các anh chị
sắp phải rời xa ngôi nhà chung, đặc biệt với chị- một người bạn, một thân của
tôi.
Chúng tôi đến CIA, mỗi người có một mục đích, một dự định
riêng cho mình. Nhưng tất cả chúng tôi tới đây với mục đích chung: cải thiện khả
năng Tiếng Anh. Mỗi người, mỗi thành viên trong ngôi nhà chung CIA tuy sinh ra ở một độ tuổi, một thế hệ khác
nhau và thời gian đến học tập cũng khác nhau thế nhưng ở trong ngôi nhà này mọi
thứ đã thay đổi. Chúng tôi luôn chia sẻ với nhau mọi thứ dù là nhỏ nhất. Chính
tại nơi đây tình bạn được hình thành.
Thời gian ở Học Viện Anh Ngữ Cebu International Academy
trôi qua thật nhanh thoáng chút đã hết 2 tháng học Tiếng Anh tại CIA vậy là tôi
lại phải nói lời chia tay. Thực sự tôi không muốn chút nào, chị đến sau tôi
nhưng chị cũng là người yêu thương tôi hết mực. Tôi nhớ có lần một vài người bạn
nước ngoài hỏi tôi rằng tôi với chị là chị em ruột à? Tại sao lại luôn đi với
nhau, luôn bảo vệ và chăm sóc nhau như vậy?
Nhưng thực chất là không. Chắc tại chúng tôi luôn làm việc
cùng nhau nên mọi người nghĩ vậy. Thế nhưng tôi đã cảm thấy rất vui vì điều này.
Trước khi tôi tới đây tôi không biết chị là ai và chị cũng vậy. Có lẽ chị với
tôi có cái duyên từ trước.
Vào mỗi buổi sáng chúng tôi thường có một bài kiểm tra từ vựng
tuy số lượng từ ít nhưng dạng câu hỏi thì thay đổi liên tục. Tôi nhớ có một lần
hai chị em tôi vì không chú ý nghe cô nhắc nên chúng tôi học lộn bài. Các bạn
có biết điều gì xảy ra không? Cả hai chị em chúng tôi mặc dù học sai thế nhưng
không một ai biết về điều đó. Sáng hôm đó, cũng giống như mọi ngày hai chị em rủ
nhau đi làm bài test như bình thường tự tin, hứng khởi lắm nhưng kết quả khi
nhìn vào đề chúng tôi thấy chủ đề nó không chùng với nội dung mình học. Hai chị
em nhìn nhau không biết phải làm sao, mặt bỗng nhiên chuyển sắc. Kết quả cả hai
chị em phải ở lại trường không được ra ngoài, tên và ảnh thì được gắn lên bảng
thông báo. Vừa ngại vừa thấy hài, kể từ ngày đó trở đi chúng tôi tập trung và
chú ý nghe lời cô hơn. Có lẽ đây là kỉ niệm đáng nhớ nhất mà tôi không thể nào
quên.
Chẳng còn mấy ngày nữa chị và mọi người trở về Việt Nam, tôi thì ở lại
đây học tiếp. Thế nhưng tình bạn đó không bao giờ mất đi, chúng tôi đã lên
lịch với nhau hứa hẹn sau khi này sẽ gặp lại. Tôi thực sự cũng hi vọng tới ngày
này. Tôi thực sự muốn nói với chị và với mọi người rằng: " em cảm ơn chị và mọi người nhiều lắm, đã chỉ bảo cho em rất nhiều điều hay không những trong học tập mà còn trong cách đối nhân xử thế nữa:))"- thế nhưng khó nói trước mặt quá à, mong là mọi người sẽ đọc được nó.^-^
Càng lúc tôi càng cảm thấy yêu trường Anh Ngữ CIA này
hơn. Ngôi trường không những là nơi mở mang kiến thức cho những người học viên
như chúng tôi mà nó còn là nơi gắn kết những yêu thương. Tôi yêu CIA yêu những
con người, yêu cuộc sống nơi đây. Cảm ơn cho tôi biết tất cả mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét