Những giây phút đáng nhớ cùng với thầy cô và
các bạn.
Quen => Biết => Thành bạn, có lẽ là một
cái duyên trời định.
Chung mục đích, chung lí tưởng=> Đến một
vùng đất mới và rồi cùng học, cùng sinh hoạt chung dưới một mái nhà. Mọi thứ
tạo nên dòng kỉ niệm. Tình cảm bạn bè, tình cảm anh em bằng hữu...
Biết rằng Đến - Đi như một lẽ thường tình
nhưng mấy ai không buồn khi nói chữ “chia tay”. Kẻ ở người về, đã có lần chúng
tôi thắc mắc. Tại sao chúng ta không đến cùng ngày và về cùng giờ?
Tại sao chúng ta không thân nhau hơn từ trước?
và Tại sao đến lúc về mới nói ra những câu nói
chân thành từ tận trái tim?
Có những thứ rất khó để nói và cũng có những
thứ cũng khó để chia sẻ bằng lời chỉ có lúc đi về người ta mới đủ can đảm để
thốt lên thành lời.
Tôi kể bạn nghe những dòng tâm sự của một cô
nàng học 6 tháng tại CIA.
Ngày đầu tiên cô tới mọi thứ với cô thật khó
khăn, cô đã khóc. Cô khóc cũng một phần là do cô buồn khi phải xa nhà, xa cái
tổ ấm thân thương với sự trở tre bao bọc của gia đình nhưng phần khác chính là
vì cô thất vọng về bản thân của cô. Tại sao vậy? Ai làm cô ra như thế? Có những
thứ khó có thể giải thích có những thứ đôi khi chỉ cần cảm nhận bạn mới biết về
nó.
Ngày đầu tiên cô tới CIA mọi thứ là con số 0
tròn chĩnh. Mọi người nhìn cô như một cái gì đó hoài nghi và lạ lẫm. Quả thật
là tôi, tôi cũng buồn. Thế nhưng theo tôi thì ít ra ở tại mảnh đất Philippines
còn đỡ, nếu chúng ta đang ở Việt Nam mọi thứ còn tồi tệ hơn nhiều. Không phải
là nhìn mà sẽ là cười nhạo mạng. Cũng chính vì cách suy nghĩ này cô đã co mình
lại, cô sợ, cô không giám nói khi cô tham gia các lớp học. Tôi biết được những
điều này khi tôi ngồi tâm sự cùng cô.
Nhưng các bạn đâu biết chính các bạn đang làm
lãng phí thời gian của chính mình. Mỗi ngày qua đi là bạn không thể lấy
lại được nên phải biết tận dụng điều mình có.
Chúng ta học không giỏi, nói không giỏi chúng
ta mới cần qua nước ngoài để học Tiếng Anh. Chúng ta mới cần thay đổi để hoàn
thiện bản thân hơn. Nếu đã giỏi thì đâu cần phải tới một nơi xa như vậy. Với
những câu nói động viên và sự khích lệ từ phía mọi người cô đã hòa nhập hơn.
Sau 1- 2 tháng mọi thứ đã bình thường trở lại. Cô đã làm quen và có rất nhiều
người bạn nước ngoài ở đây. Cảm giác cô đơn cũng dần biến hết, việc học cũng đã
tốt hơn rất nhiều. Tối đến sau những giờ học thay vì đi chơi giống những người
khác cô ở nhà và tự học nhiều hơn. Cô giành thời gian của mình để giao tiếp với
bạn nước ngoài, giao tiếp với thầy cô. Chính như vậy sau quãng thời gian ngắn
cô có thể nghe và hiểu những điều mà mọi người nói. Đặc biệt cô có thể giao
tiếp.
Đúng là không có gì là không thể, với sự cố
gắng và nỗ lực của bản thân sau gần 6 tháng từ một người không biết gì gọi là
tiếng Anh thành một người nói thành thạo. Tuy có đôi lúc có những từ chưa thực
sự hiểu hết hoàn toàn mọi thứ nhưng nó thực thay đổi so với trước kia.
Để cần giỏi và thành thạo một thứ ngôn ngữ
chúng ta cần nhiều thời gian hơn nữa. Nó cũng giống như chính tiếng mẹ đẻ của
mình. Khi bạn sinh ra không phải tự nhiên bạn biết viết và nói. Ba mẹ chính là
người thầy đầu tiên của bạn. Qua năm tháng bạn đến trường học từ thầy cô và bạn
được như ngày hôm nay.
Thứ ngôn ngữ nào cũng vậy cũng cần môi trường
để luyện tập. Nếu chúng ta có môi trường học tập tốt, đó chính là điều kiện
giúp ta phát triển. Ở Việt Nam tuy có rất nhiều trung tâm Anh ngữ nhưng chúng
tôi vẫn chọn qua đây, vẫn chọn một cuộc sống biết là khó khăn nhiều chông gai
bởi vì chúng tôi biết đây là môi trường tốt để học tiếng Anh.
Đồ ăn, thức uống tuy không hợp nhưng vì mục
tiêu học tập chúng ta cần cố gắng. Ừ thì ăn một vị mãi cũng chán nhưng tính ra
vẫn được ăn cơm. Philippines gần vậy, mà còn không thể sống và học được thì làm
sao theo được khi ra Châu Âu.
Hãy sống như chưa bao giờ được sống và làm như
chưa bao giờ được làm.
Một người thành công là một người biết tận
dụng cơ hội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét